Ngay giây phút đặt chân lên máy bay, sau khi đã chào tạm biệt gia đình và bạn bè đến cả trăm lần, tớ vẫn không thể tin được là điều này thành sự thật. Có lẽ, cảm giác chung của tất cả những du học sinh đều là như thế, vừa xen lẫn một chút hồi hộp, một chút lo sợ, nhưng lại một chút dũng cảm để vượt qua nỗi sợ ấy, cũng như thêm cả một chút tiếc nuối nữa, dù là nỗi tiếc nuối ấy chỉ là bâng quơ về sự lựa chọn của mình.
Có thể tớ là đứa nghĩ nhiều, nhưng trong hoàn cảnh lần đầu tiên đặt chân đến một đất nước quá xa lạ với tâm niệm là mình sẽ ở lại trong ít nhất là một vài năm để hoàn thành những gì mình đang muốn làm, có lẽ chỉ dùng được một từ duy nhất để nói về cảm xúc trong thời điểm ấy: phức tạp.
Nhưng nói gì thì nói, sự mệt mỏi của việc bay nhiều tiếng liên tục cũng như cảm giác hồi hộp vẫn lấn át đã khiến cho chuyến bay trở nên ngắn lại. Mặc dù chỉ ngồi sát hàng ghế cạnh cửa sổ, tớ vẫn nhìn thấy loáng thoáng đất liền đã bỏ xa mình từ rất lâu (mặc dù là bay đêm, chỉ cần không có những ánh đèn điện từ dưới hắt lên nho nhỏ là có thể tự nhận ra được).
Bao nhiêu khó khăn từ lúc mới bắt đầu quyết định cho đến khi nhận được visum du học, tất cả chỉ cho khoảnh khắc ấy, khi mặt trời ló lên sau giấc ngủ nho nhỏ dang dở trên máy bay. Những cánh đồng ngô rộng lớn của vùng quê, những tòa nhà cao nhìn thấy rõ hay cả một vùng trời trong xanh của sân bay Frankfurt, tất cả đềuu hiện ra dần dần như một thước phim quay chậm, mặc dù tốc độ của máy bay lúc ấy thực sự nhanh…
Vậy là mình đã thực sự hoàn thành được một phần của giấc mơ mà mình đã ấp ủ bấy lâu nay rồi, tớ thầm nghĩ….